[Vkook] XUYÊN VỀ BỊ ÉP LÀM HOÀNG HẬU. / chương 4: làm quen thế giới mới.
[Vkook] XUYÊN VỀ BỊ ÉP LÀM HOÀNG HẬU.
  • Kook chạy theo sau người được biết là sư phụ của mình. Tuy lão đã già nhưng đi rất nhanh đôi lúc còn dùng khinh công bay nhảy trong thật linh hoạt. Làm cậu đây đi theo sau mệt muốn chết a. Đi mãi đi mãi cuối cùng cả hai mới ra khỏi khu rừng ban nảy, kook đã sớm mệt lả cả ra mới xuyên không qua là đã bị nhấn nước giờ còn đi theo lão già sức trâu này nửa cậu mới là như đang bị đày đọa a. Cậu mệt quá vì thế ngã nhoài ra mặt đất nằm lăn qua lăn lại mà làm mình làm mẩy.
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Tôi không đi nổi nửa. Ông đi cứ như bị chó dí hại lão tử đây không còn hơi sức nữa rồi. "
  • Thấy thanh niên nằm nhoài ra đất ông mới dừng lại bước chân. Không biết tự dưng rước nghiệp vào bản thân chi vậy. Nếu không vì lời hứa kia ông để cậu tự sinh tự diệt luôn. Trước giờ lão luôn tự do tự tại giờ phải dạy một đứa như hòn đá trên trời rơi xuống không biết một cái gì. Đã thế còn ham tiền nửa. Nếu cậu ta như vậy liệu có phải là nhân vật lớn mà sư thầy nói không vậy. Còn có ông nên làm gì với cục đất này đây.
  • Ông quay lại tay vắc lên trán thở ra rồi tiến lại gần cậu đang rên la kia. Ông đá đá vào chân cậu thấy thanh niên vẫn nằm im trố mắt nhìn lão mà lão ngứa hết cả lòng gan. Lão nắm hai tay cậu lôi lên ấy thế mà cậu cứ như cọng bún rơi xuống lại.
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Ta nói này ngươi rốt cuộc là đang bày ra điệu bộ gì. Còn không mau trở về là không kịp nhặt củi bán cho người ta để kiếm tiền ăn đâu. Hay là ngươi muốn mò mặt xuống sông đánh bắt cá hay lên rừng săn thú rừng nếu vậy ta khuyên ngươi từ bỏ đi động vật ở đây sớm thành tinh rồi với một người không có khinh công võ thuật như ngươi chỉ có nước chết đói ra đó. "
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Nhưng mà là do ông đi nhanh hại ta đây một tuyệt sắc chân yếu tay mềm lại phải đi theo ông như một con trâu. Lão tử mệt rồi lão tử muốn được đi xe hơi lão tử muốn ở nhà ngủ một giấc. "
  • Nói rồi kook cậu trở người gác đầu lên tay giả vờ ngủ. Cậu không tin lão cứ thế mà bỏ mặc cậu, thấy một người tội nghiệp như thế trước mắt lâm vào cảnh bất hạnh như thế không lẻ lão lại bỏ đi với cả không phải lão có gì gì cái gì mà ước hẹn với ai là phải giúp đỡ cậu hay sao.
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Vậy là ngươi quyết định ở lại đây sao. Được vậy ta đi đây, ta nói trước vốn dĩ đây mới là cửa rừng thôi ngươi không mau rời khỏi trước khi trời tối thì hà bá có lên cũng không cứu người khỏi bọn thú rừng đâu. "
  • Nói rồi ông dùng khinh công bay nhảy lên mấy cành cây rồi mất hút, sự việc đó chỉ diễn ra trong mili giây thôi. Vì thế khiến cậu chưa kịp phản ứng gì vốn định làm mình làm mẩy để ông ta nghỉ chân một tý ai mà ngờ lão dứt khoác vô tâm đến vậy. Đi không không nói còn để lại vô số lời nói mang tính sát thương cao. Cậu còn là mới tới đây a không có ai dẫn dắt cậu phải làm sao.
  • Nghĩ rồi cậu bắt đầu sợ hãi mà ngồi phắt dậy chạy quanh tìm kiếm hình bóng ông lão. Cậu suy nghĩ bâng quơ sợ hãi:
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Lão già đó định bỏ lại ông đây ở nơi rừng thiêng nước động như này sao. Chết rồi... Chết rồi cậu quay đầu lại nhìn lên ngọn núi cao tròng chọc bên trên đó là một ngôi chùa nghĩ nghĩ chắc có lẽ là nơi cậu từng ở nhưng trời đã gần tối, đường thì không nhớ biết sao mà trở lại chứ. Huống hồ không biết bằng cách gì mà cơ thể này cùng ông già đó có thể leo xuống dốc đá đó nếu ngọn núi này ở thời hiện đại thì là dốc đá nguy hiểm không nên leo núi rồi. Nói chi bây giờ bảo cậu quay lại đó, quay lại bằng niềm tin à."
  • Nhìn quanh mấy vòng vẫn là không thấy ông lão hay bóng dáng ai. Phía trước là một thung lũng dưới núi với bụi cỏ um tùm mà thôi. Không có bất kì lối mòn hay là dấu hiệu ai từng đặt chân tới. Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu nổi một tầng gai óc, tim cậu bắt đầu đánh đập liên hồi, chân tay bắt đầu bủn rũn ra cả rồi. Vì thế cậu dùng hết sức bình sinh hét lớn cậu vừa hét vừa chạy về phía trước mà không biết mình sẽ chạy đi đâu nửa:
  • Jung Kook
    Jung Kook
    " A A aaa~có ai không cứu tôi với. "
  • Cậu chạy chạy mãi len lỏi chật vật qua mấy bụi cây ngon cỏ mãi mới đi được một đoạn cách xa khu rừng đó, nhưng nhìn đi nhìn xem phía trước đi lại là trùng trùng điệp điệp những ngọn đồi khác. Rốt cuộc đây là mê cung địa trận gì vậy cậu chạy mãi vẫn là không ra khỏi đây a. Nơi duy nhất có sự sống là ngọn đồi ban nãy a. Nhưng vì bị nổi sợ chiếm lấy mà cứ thế chạy lạc mất tiêu. Hơi sức cũng không còn a vì thế cậu ngã ra đất mà ngồi khóc như một đứa trẻ:
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Ông trời a ông thật tàn nhẫn với lão tử, kiếp trước đã cướp hết mọi thứ của ông đây giờ được sống lại lại phải chịu cảnh địa ngục trần gian như này ông là có mắt không. Sống như này ông đây thà chết còn hơn. "
  • Trong lúc đang tập trung khóc như vậy thì có một bàn tay khèo khèo cậu, mà cậu thì đang tập trung khóc nên chỉ gạc ra. Thấy thế người đó mới nói:
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Là ta đây ngươi làm gì chạy giữ vậy làm ta đây dùng khinh công cũng không theo kịp ngươi. Hóa ra khả năng chạy của ngươi cũng có chút tài đó. "
  • Nghe được tiếng nói quen thuộc cậu quay lại thì thấy ông già ban nảy không biết vì quá vui mừng hay gì, cậu ôm chặt lão vào người rồi mách:
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Lão tử tưởng ông bỏ lão tử rồi nên ta rất là sợ. Ông ác vừa thôi tự dưng để ta một mình trong rừng chí ít ông cũng phải đưa ta ra khỏi đây rồi muốn bỏ mặc sao rồi bỏ chứ. Ông có biết ta đây rất sợ không. "
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Ta bảo ngươi đi là ngươi muốn ở lại còn gì. Thôi được rồi trời đã sắp tối còn không mau rời khỏi là không thấy đường đi đâu. "
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "ưm"
  • Nói xong lão bắt đầu đi trước dẫn đường còn cậu thì ngoan ngoãn đi theo sau. Bây giờ có mệt chết cậu vẫn là quyết giữ lấy cọng phao cứu sinh này. Đi đi mãi qua biết bao bụi cỏ thì cuối cùng cũng đến một con đường mòn lão lần này cũng ý thức được mà đi chậm lại đợi cậu. Bởi vì đi khá chậm nên trời đã bắt đầu buông xuống màn đêm rồi. Cả hai đi mãi cuối cùng cũng đến một cái nhà bằng tre nứa nhỏ. Ông ta tự nhiên vào trong rồi ngồi xuống nghỉ, cậu cũng vào theo mà dò xét xung quanh đây là một căn chòi nhỏ khá cũ kĩ đơn sơ không có dấu hiện của người nào sống ở đây cả.
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Nhà này của ông hả"
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Không bởi vì ngươi đi quá chậm. Nếu là bình thường ta chỉ cần dùng khinh công là có thể trở lại làng rồi. Nhưng vì ngươi mà chúng ta chỉ mới ra khỏi rừng thôi. Còn đây là nhà của những người vức bỏ sau chiến tranh. Bọn họ tìm đến những nơi đông dân hơn nên chúng ta tạm ở đây đêm nay. "
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Ồ..."
  • cậu nói rồi lại chiếc giường gần đó nằm xuống thoải mái mà hưởng thụ đi một đoạn mệt như vậy cậu là rã rời cả ra rồi a. Cậu nằm hồi mới quay qua nhìn lão già phía trước đang ngồi như những người cao tăng trong phim nhắm mắt nghỉ. Làm màu ngồi dậy đau lưng chết ông. Cậu suy nghĩ vậy xong nhớ tới rằng mình cần phải biết về thế giới này nhiều hơn còn có người trước mặt nửa.
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Mà nè ông lão cho ta hỏi rốt cuộc ông là ai chúng ta phải làm gì tiếp theo đây. Còn có ta ta phải học những gì để làm quan. "
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Ta là Min Young Ho còn có gọi ta là sư phụ đi gọi như vậy ta lại bỏ mặc ngươi bây giờ. Ta nghe sư thầy nói ngươi là một nhân vật quan trọng chứ không hề nói phải giúp ngươi thế nào. Theo ta nghĩ sư thầy gửi ngươi cho ta ắc muốn ta truyền lại võ thuật cho ngươi. Ngươi yên tâm ta sẽ chỉ dạy cho ngươi rồi sẽ sớm đưa ngươi vào kinh thành để ngươi thi quan tiến chức làm tướng chinh chiến lập công tới đó người lập được công ắc hẳn sẽ được làm quan thôi. "
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Cái cái gì ý ông nói tui đi ra chiến trường chiến tranh á hả. "
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Chứ gì nửa, sư thầy nói ngươi là nhân vật lớn không làm tướng thì làm gì. Ta đây cũng là không nghĩ đến ngươi có thể làm gì nga."
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Nhưng nhưng mà tôi đây sợ chết lắm. Thôi thôi không làm đâu ông đưa tôi vào kinh thành lão tử tự lập nghiệp lão tử sẽ mở một quán BBQ rồi trang trãi cũng được. Chứ lão tử mới được sống lại vẫn là không muốn chết thảm trên chiến trường như vậy đâu. "
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Trước mắt cứ vậy đi ta sẽ giúp ngươi có thể còn ngươi là nhân vật gì tương lai mới tỏ không phải sao. Thôi được rồi ngươi nghỉ ngơi đi mai còn lên đường sớm. "
  • Nghe lão nói vậy kook cũng nằm xuống mà ngủ. Gì vậy chứ đúng là để thích nghi ở đây vẫn là quá khó. Tại sao cứ vạch ra các lối sinh tử như vậy ông đây mà thèm vào làm tướng sao, lở bị kiếm đam hay tên nả thì sao. Đợi đi khi ông quen nơi này rồi ông sẽ chuồn đi lập nghiệp riêng. Trước thì ngủ lấy sức đã đi theo lão cả buổi mệt chết ra. Nói rồi cậu nhắm mắt ngủ nhưng bỗng ột ọt bụng cậu đói kêu lên thất thanh mãi cũng là không thể nào thiếp đi được.
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Nhưng mà ta hỏi này ông có gì ăn không ta đói."
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Ngủ đi vì ngươi mà trễ việc trở về nói chi có gì lót dạ. Có muốn tự ra ngoài mà săn trúng thú dữ thì ngươi cũng đừng trách ta. "
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Hứ không có thì thôi mắc gì dọa ông đây. Đúng là lão già nhỏ nhen mà. "
  • Mặc đói cậu vẫn là cố thiếp ngủ đi. Đường còn dài không biết tương lai về sau ra sao. Nhưng đã được sống lại cậu nhất định sẽ trân trọng.
  • hết chương 4.
14
chương 4: làm quen thế giới mới.